Hạnh phúc với mỗi người là một khái niệm khác nhau. Có người hạnh phúc là được sống giàu có, an nhàn. Cũng có người nghĩ đó là cuộc sống tự do, tự tại, được đi đây đi đó. Còn với vợ chồng hai bác Nguyễn Trí Điền (1945) và Nguyễn Thị Linh (1952) ở tổ dân phố Hoa Vôi, Quốc Oai, Hà Nội hạnh phúc là nhìn thấy con cháu chăm ngoan, học giỏi và hiếu thảo với bố mẹ.
Nên vợ thành chồng nhờ những cuốn tiểu thuyết
Mặc dù là người cùng làng nhưng bác Linh và bác Điền lại không hề biết nhau. Chỉ đến khi làm cùng trên một cánh đồng hai bác mới có dịp gặp mặt. Chính nụ cười duyên của bác gái đã làm bác trai “siêu lòng”. Hỏi dò, bác trai biết bác gái mê đọc tiểu thuyết nên đã dùng những cuốn tiểu thuyết để làm quen. Tuy sinh ra trong gia đình làm nông lại đông anh em, hoàn cảnh khó khăn nhưng bác trai lại là người ham đọc sách nên bác có khá nhiều sách truyện và tiểu thuyết.
Nói về những cuốn tiểu thuyết bác Linh cười nói: “Ngày trước bác là quân nhân có nhiệm vụ canh máy bay địch trên núi. Cứ có thời gian rảnh bác lại đọc sách. Tiểu thuyết là loại bác rất mê đọc. Biết vậy, bác trai mỗi khi muốn gặp đều mang theo những cuốn tiểu thuyết để lấy cớ gặp bác nói chuyện. Lâu dần, chính nhờ những cuốn tiểu thuyết mà hai bác nên duyên vợ chồng.”
Quen được gần hai năm thì hai bác cưới nhau. Vừa sinh con gái đầu lòng chưa tròn một tuổi thì năm 1975 bác trai đi công nhân xây dựng ở Mộc Châu. Mình bác gái ở nhà lo toan mọi việc. Đến năm 1980 bác trai về, cứ nghĩ có vợ có chồng thì cuộc sống gia đình đỡ vất vả hơn nhưng suốt hai năm bác trai về gia đình vẫn rất khó khăn. Hai bác không biết làm gì ngoài mảnh ruộng mà chỉ cấy lúa thì không đủ để chăm lo cho cả gia đình. Sau đó hai bác quyết định kinh doanh lò vôi: “Ban đầu khó khăn lắm, vì không biết việc lại vụng về nên mất hơn một năm, kinh doanh vẫn không làm kinh tế gia đình khá lên nhưng hai vợ chồng vẫn cố gắng duy trì công việc này bên cạnh làm ruộng. Và không uổng công hơn hai năm sau kinh tế gia đình đã khá lên nhiều” bác Điền chia sẻ.
Trong suốt gần 20 năm kinh doanh lò vôi, dù bận việc nhưng chưa một lần hai bác bảo các con ra lò vôi làm việc mà luôn dành thời gian nhiều nhất cho các con học tập với mong muốn sau này không phải khổ như bố mẹ. Chẳng thế mà cả bốn người con ba gái, một trai lớn lên đều ngoan ngoãn và thành đạt. Thậm chí anh con trai thứ hai còn trở thành tiến sĩ và hiện đang làm giảng viên tại một trường Đại học bên Canada. Nở nụ cười tươi đầy vẻ tự hào, bác Linh tâm sự: “Nhìn con thành đạt, ngoan ngoãn mà người làm mẹ như tôi mãn nguyện lắm. Dân làng họ còn bảo, nhà người ta được một được hai đây con nhà bà lại được cả bốn đứa vừa thành đạt vừa hiếu thảo. Tôi lấy làm hãnh diện lắm.”
Không giận nhau quá một ngày.
“Ngày ấy có rất nhiều trai làng đến tìm hiểu nhưng cuối cùng bác lại chọn bác Điền vì bác ấy hay nói lại rất vui tính. Và quan trọng bác cũng nghĩ hơn bác bẩy tám tuổi thì chững chạc, sau này sẽ chiều chuộng vợ con hơn.” Bác Linh tâm sự. Cũng vì hay nói nhiều nên không ít lần bác trai làm bác gái buồn lòng. Nhưng sống với nhau bác gái hiểu, bác trai chỉ nói vậy chứ chưa bao giờ để bụng lâu. Bác trai chia sẻ: “Bác nói nhiều và cũng là người nóng tính nên khó chịu hay không vừa lòng là bác hay nói rất nhiều. Tính bác như vậy nhưng bác nói xong thì thôi chứ không có ý gì cũng may bác gái hiểu bác lắm. Lúc bác nói bác ấy cứ để nói chán, đợi lúc “hạ hỏa” bác ấy mới nói lại. Đó là ưu điểm mà bác rất thích ở bác gái”.
Quay nhìn bác trai, bác gái cười: “Chẳng thế mà hai bác không bao giờ giận nhau được quá một ngày. Còn bình thường bác trai yêu vợ, thương con mà lại chịu khó lắm, việc gì cũng làm và san sẻ cùng vợ, chưa bao giờ để vợ gách vác hay vất vả một mình. Ngay cả bây giờ, khi hai bác đều đã có tuổi nhưng bác trai hàng ngày vẫn không quên chia sẻ công việc nhà và mang đến những tiếng cười vui cho gia đình.”
Hữu My